Ngằn ngặt tiếng khóc của cậu bé còn đỏ hỏn mất mẹ vì tai nạn giao thông

Chủ nhật - 29/04/2018 21:38
Chỉ còn ít ngày nữa thôi mẹ bé sẽ đến ngày sinh nở, nhưng nghiệt ngã thay, một tai nạn thương tâm đã khiến mẹ bé phải nhập viện cấp cứu khẩn cấp. Khi bé được các bác sỹ đưa ra khỏi lồng ngực cũng là lúc người mẹ bất hạnh trút hơi thở cuối cùng. Mới chào đời bé đã chịu mất mát quá lớn của đời người, đang ngằn ngặt sống những ngày khát sữa, khát hơi ấm tình thương…

 

Ngằn ngặt tiếng khóc của cậu bé còn đỏ hỏn mất mẹ vì tai nạn giao thông

 

Ở Khoa Nhi, Bệnh viện Đa khoa huyện Đức Thọ, Hà Tĩnh những ngày này các y bác sỹ và nhiều bệnh nhân ai cũng cảm thương cho số phận quá nghiệt ngã của bé Đinh Văn Thắng, đứa con trai thơ ấu một tuần tuổi của anh Đinh Văn Hương, xóm Tịnh Cường, xã Đức Long. Hỏi về phòng bé Thắng ai cũng lớm rớm nước mắt vì với họ, cậu bé là hiện thân của nỗi bất hạnh, nỗi đau đớn tột cùng của đời người bởi khi bé sinh ra cũng là lúc mẹ bé trút hơi thở cuối cùng sau một tai nạn giao thông nghiệt ngã.

Căn phòng mở, một cảnh tượng thương tâm. Đứa trẻ đẻ non, da còn đỏ hỏn, nhỏ thó như chú mèo con. Đang nằm ngủ nhưng miệng bé cứ chúm chím trông thật đáng yêu.

Chị Nhu bật khóc nức nở trước tình cảnh đứa cháu ruột được cứu sống, nhưng không bao giờ được sống trong hơi ấm, bàn tay chăm sóc của người mẹ. Sau tai nạn nghiệt ngã, mẹ bé đã qua đời.

 

Khi bé được các bác sỹ đưa ra khỏi lồng ngực cũng là lúc người mẹ bất hạnh trút hơi thở cuối cùng. Mới chào đời cậu bé đã chịu mất mát quá lớn của đời người, đang ngằn ngặt sống ngày khát sữa, khát hơi ấm tình thương…

 

Người phụ nữ đứng lặng người, nước mắt lưng tròng đứng nhìn đứa trẻ miệng chúm chím, ngủ ngon lành trên chiếc giường đặc biệt dành cho bé sơ sinh ấy là chị Đinh Thị Nhu, o (cô) ruột của bé. Khuôn mặt chị Nhu cuồng thâm vì đã mấy đêm thức trắng ở bên người cháu ruột của mình. Dẫu đã cố kìm nén cảm xúc, nhưng chị Nhu vẫn bật khóc nức nở trước tình cảnh thương tâm của đứa cháu ruột vừa tròn tuần tuổi.

“Ông trời ơi, sao cháu tôi lại khổ thế này. Sao ông trời lại nhẫn tâm đến thế? Sao ông cướp đi người mẹ thân yêu, bắt cháu tôi phải sớm rời xa vòng tay của mẹ. Sao không cho cháu được sống trong hơi ấm, được bú nguồn sữa mát lành của mẹ cháu chứ. Cháu tôi thế này thì sống sao nỗi mọi người ơi”- chị Nhu tay sửa lại chiếc chăn giữ ấm cho bé, miệng òa khóc nức nở. ​

Nghe chị Nhu thuật lại khoảnh khắc, giây phút đã khiến đứa cháu ruột của mình và người mẹ bất hạnh không bao giờ có cơ hội được gặp mặt nhau mà tim tôi như thắt lại, thương bé vô cùng. “Khoảng 14h ngày 12/4, khi em dâu tôi (chị Hoa, mẹ bé) mang thai được 36 tuần tuổi đang đứng bên lề Quốc lộ 8A, thì bị chiếc xe máy của một người đàn ông tông vào. Dù tình trạng lúc tai nạn là rất nguy kịch, nhưng khi đưa đến bệnh viện, ai cũng cầu mong có phép màu, cứu được cả mẹ lẫn con. Nhưng thật đau đớn, các bác sỹ chỉ kịp cứu sống được cháu, mẹ cháu đã tử vong do chấn thương quá nặng. Em trai tôi chết lặng ngay ngoài phòng mổ, còn mẹ tôi quỵ ngã khi biết được hung tin” - chị Nhu nức nở kể.

Để cứu lấy sự sống cho bé, bác sỹ khoa sản đã nhanh chóng đặt nội khí quản, bóp bóng O2, đặt Catheter tĩnh mạch rốn, ống sonde dạ dày cứu cháu bé. Sau 6 ngày phải nằm thở máy tại phòng chăm sóc đặc biệt, giờ thì sức khỏe của bé Thắng đã tiến triển tốt hơn.

 

Đã bao lần cấp cứu bệnh nhân nặng, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên những người như bác sỹ Trần Văn Nhân, Phó giám đốc Bệnh viện rơi nước mắt khi làm nhiệm vụ cứu bệnh nhân. “Lúc đưa lên bàn mổ, chị Hoa đã chết lâm sàng. Thương quá, bằng trách nhiệm cao nhất chúng tôi phải cứu được cháu bé. Tất cả đã gắng hết sức mình, và rồi may mắn là bé đã được cứu sống trong khoảnh khắc không thể chậm trễ hơn dẫu chỉ là tính bằng giây. Để cứu lấy sự sống cho bé, bác sỹ khoa sản đã nhanh chóng đặt nội khí quản, bóp bóng O2, đặt Catheter tĩnh mạch rốn, ống sonde dạ dày cứu cháu bé. Sau 6 ngày phải nằm thở máy tại phòng chăm sóc đặc biệt, giờ thì sức khỏe của bé Thắng đã tiến triển tốt hơn. Ít ngày nữa là bé có thể xuất viện. May mắn được cứu sống, nhưng chúng tôi thương bé quá, bé sinh ra mà không được nhìn mặt mẹ” – bác sỹ Nhân đượm buồn nói.

Những ngày qua, bé Thắng luôn được các y bác sỹ tại Bệnh viện Đa khoa huyện Đức Thọ chăm sóc như con ruột của mình. Hoàn cảnh của bé đã lấy đi bao nước mắt của các y, bác sỹ săn sóc bé.

 

Cùng cảnh nuôi con nhỏ, điều dưỡng Nguyễn Châu Loan, người đang chăm sóc bé Thắng, đã không cầm được nước mắt khi chứng kiến miệng bé Thắng cứ chúm chím, đôi tay, đôi chân nhỏ thó cứ cựa quậy. Chốc lát đứa bé đỏ hỏn cứ khóc thét lên những tiếng khóc yếu ớt. Bằng kinh nghiệm nhiều năm chăm sóc các bé ở đây, chị Loan hiểu là bé đang thèm sữa mẹ. “Thương bé vô cùng anh ạ. Cứ mỗi lần thèm sữa là bé lại khóc thét lên” – nói rồi chị điều dưỡng Loan lấy bịch sữa một người mẹ trong khoa để dành cho bé uống. Nhìn cậu bé bú chan chát, ai cũng thương, rơm rớm nước mắt.

Bố của bé đâu chị? Câu hỏi của một người nhà bệnh nhân như cứa vào tâm can của người o ruột đang não nề về gia cảnh của người em trai. Từ hôm vợ mất, lo tang ma cho vợ xong, anh Hương (bố bé Thắng) vừa lui tới bệnh viện chăm sóc con, vừa trở về nhà chăm sóc mẹ già ngoài 90 và hai đứa con thơ. “Cám cảnh, tội nghiệp lắm. Vợ mất, con thơ nằm viện, ở nhà mẹ già đã ngoài 90 đổ bệnh ngồi một chỗ, hai đứa con ở nhà nhỏ dại, một trong hai đứa lại bị chứng bệnh đao không biết một cái gì. Thương em, tôi đã phải nghỉ việc, từ Vinh về thay em chăm sóc cháu thế này”- chị Nhu sụt sùi khóc nói về hoàn cảnh của đứa em trai.

Bé Thắng ngủ ngon lành, trông thật đáng yêu. Nhưng bé còn quá bé bỏng để biết nỗi đau tột cùng người mẹ đẻ của mình đã không còn nữa.

Rời bệnh viện Đa khoa Đức Thọ, trên đường về thành phố, tôi ghé qua nhà bé Thắng. Dẫu đã một tuần trôi qua, nhưng tang thương vẫn bao trùm ngôi nhà cấp 4 nằm sát Quốc lộ 8A. Anh Hương cùng hai đứa con thơ dại ngồi thẫn thờ trước bàn thờ người vợ còn nghi ngút khói nhang. Người mẹ già 90 bệnh tật, khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt cuồng thâm vì thương con dâu, thương cháu mất mẹ. “Vợ mất, nợ nần chồng chất, cuộc sống của bà cháu, bố con tôi giờ cũng không biết ra sao” – anh Hương ngậm ngùi.

Dẫu đã một tuần trôi qua, nhưng tang thương vẫn bao trùm ngôi nhà cấp 4 nằm sát Quốc lộ 8A. Vợ mất, nuôi mẹ già đau yếu, 2 đứa con nhỏ, trong đó đứa con trai thứ 2 mang chứng bệnh đao, khiến anh Hương đang ở trong tình cảnh ngặt nghèo.
Mẹ ruột anh Hương vốn đã đau yếu, nay con dâu mất, cháu sống cảnh mồ côi mẹ, khiến bà thêm quỵ ngã.

 

Nhìn gia cảnh xót xa, tột cùng bất hạnh của anh Hương, tôi hiểu chuỗi ngày phía trước của bố con anh sẽ rất khó khăn. Không biết rồi đứa trẻ còn đỏ hỏn, bé xíu đang ở nằm viện mà tôi vừa gặp sẽ sống ra sao khi thiếu đi nguồn sữa, bàn tay, hơi ấm săn sóc của người mẹ dịu hiền đã về bên kia thế giới. Nhớ giây phút bé Thắng miệng chúm chím, then thét khóc vì khát sữa, tim tôi cứ buốt đau vì thương cháu vô cùng.

TheoVăn Dũng Dân trí

Nguồn tin: hatinhnews.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây