Không   ai có thể quên được hình ảnh phiên tòa của Tòa án Quân khu 2 hôm ấy, cả   bị cáo và bị hại đều khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt   người đàn ông - một "bị hại đặc biệt" khiến nhiều người đến dự không   khỏi thương cảm. Cả hai cứ thế khóc mà không thể nói với nhau một lời.   Khi chiếc xe thùng chở phạm nhân rời khỏi sân tòa, người đàn ông như   bừng tỉnh, thảng thốt kêu lên: "Tại anh tất cả. Anh có lỗi với em, và   với cả cô ấy nữa…". 
    Sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần   nông ở vùng quê thuộc tỉnh Hà Tĩnh, 20 tuổi, Nguyễn Lê H đã được bố mẹ   mai mối cô gái làng bên về làm vợ. Với lý do dòng họ Nguyễn Lê nhà anh   bốn đời nay mỗi thế hệ chỉ sinh được một người con trai duy nhất. Và vì   cái truyền thống "độc đinh" ấy mà anh phải mang trên vai trách nhiệm duy   trì sự phát triển của dòng ho - H phải lấy vợ để sớm có con nối dõi   tông đường. Là thanh niên trẻ,  H kiên quyết không chịu cảnh "cha mẹ đặt   đâu con ngồi đấy", anh muốn phấn đấu cho sự nghiệp và lấy người phụ nữ   mà anh yêu thực sự nên đã không chịu làm đám cưới với cô gái làng bên.   Khuyên con trai không được, nhưng cũng không thể sang bên "thông gia"   xin lại trầu vì sợ "mất mặt", mẹ H khuyên anh sang nói chuyện với gia   đình cô gái.    
  Sau   nhiều ngày đắn đó suy nghĩ, cuối cùng H cũng sang nhà Huệ - tên cô gái   để thưa chuyện. Từng quen biết nhau qua những lần sinh hoạt thanh niên   xã, nhưng giữa họ chưa hề nảy sinh chút tình cảm nào, nên khó mà có thể   tính chuyện tiến tới hôn nhân. Lấy hết can đảm anh nói với cô gái rằng,   gia đình anh thôi không lấy trầu về, nhưng mong Huệ hãy đi tìm cho mình   hạnh phúc mới, anh còn phải lo tương lai nên chưa thể tính chuyện vợ con   sớm. Cô gái không nói gì chỉ ngồi lặng lẽ cho đến khi anh ra về.  
  Thời   gian ngắn sau H lên đường nhập ngũ, anh cũng quên luôn người con gái mà   cha mẹ mình đã trót hứa hẹn ngày nào. Sau nhiều lần di chuyển anh về   đóng quân tại một huyện đảo của tỉnh Quảng Ninh. Không biết vì lạ nước   hay lý do nào khác mà khắp người anh nổi mẩn đỏ gây ngứa, vết ngứa ngày   một loang ra khắp thân thể rất khó chịu. Hàng tháng trời điều trị, bệnh   tình không thuyên giảm. Được một người dân giới thiệu, anh tìm đến Trạm y   tế xã gần đó mua thuốc. Tại đây, anh được một cô y tá trẻ tên là Hoa   nhiệt tình giúp đỡ chữa trị. Cứ đều đặn mỗi ngày cô bôi thuốc rồi chiều   đến lại cần mẫn đun nước lá cho anh tắm. Bệnh tình của anh giảm rõ rệt,   được gần tháng thì khỏi hẳn. H trở lại đơn vị tiếp tục nhiệm vụ của   mình, nhưng hình ảnh cô y tá trẻ bắt đầu ngự trị trong tâm trí anh.   
  Tình   yêu giữa H với cô y tá trẻ đến thật nhanh khi cô gái cũng thú nhận đã   cảm mến anh. Chuyện tình đẹp của họ kết thúc bằng một đám cưới 3 năm sau   đó cùng với sự ủng hộ nhiệt tình của đơn vị nơi anh công tác và gia   đình cô gái. Thời gian sau, Hoa sinh một bé trai kháu khỉnh, cha mẹ anh   nơi quê nhà vui mừng khôn kể xiết, vì anh đã làm tròn bổn phận với dòng   họ. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ, tuy đơn sơ nhưng hạnh phúc, trong   nhà luôn đầy ắp tiếng cười.
  Nhưng hạnh phúc đang mặn nồng, thì H được   lệnh phải chuyển công tác vào miền Trung, cách quê anh chừng trăm cây   số. H lên đường với những lời hứa hẹn, động viên người vợ trẻ ở nhà yên   tâm công tác, nuôi dạy con cái lớn khôn.   
  Nhưng số phận thật trớ   trêu, chính sự điều chuyển công tác đã khiến cuộc đời anh rẽ sang trang   khác. Tại nơi đơn vị đóng quân mới, anh gặp lại Huệ - cô gái làng bên đã   nhận trầu của cha mẹ anh năm nào. Huệ đang công tác ở lâm trường ngay   cạnh nơi đơn vị H đóng quân. Chẳng rõ vì sao, Huệ vẫn chăn đơn gối   chiếc, tuổi xuân đã vụt trôi qua mà cô vẫn chưa tìm được một mái ấm cho   riêng mình. Ngày đó, khi H không xin lại trầu cau đem về nhưng vẫn quyết   chí ra đi tìm tương lai, Huệ đã phải đối mặt với nhiều nỗi cay đắng   tràn trề. Làng xóm không hiểu chuyện, cứ đồn đoán về sự "đòi trầu", về   sự ra đi của "chú rể tương lai" mà không có sự cảm thông chia sẻ nào.   Tin đồn lan nhanh như làn sóng, những nơi cách nhà cô hàng chục km, thậm   chí tận phố huyện họ cũng biết tin này. Và cứ thế, không chàng trai nào   vượt qua những thành kiến, dị nghị để đến với cô. Huệ đã xin đi làm   công nhân lâm trường cách nhà khá xa để chôn vùi mặc cảm này...  
  Gặp   lại Huệ, H thấy mình có lỗi với Huệ quá nhiều, đã tước đi cái hạnh phúc   mà lẽ ra cô được hưởng. H thường xuyên qua lại thăm nom, động viên Huệ   với hy vọng sẽ bù đắp cho cô phần nào sự thiệt thòi ấy. Và rồi giữa H và   Huệ nảy sinh tình cảm trên mức bình thường. Tuy lúc nào cũng trong tâm   trạng dày vò vì thấy có lỗi với cả hai người phụ nữ, một bên là vợ, con   với tình yêu và trách nhiệm làm chồng, làm cha, còn một bên người con   gái đã vì mình mà dang dở nhưng H vẫn bị cuốn vào "tình yêu mới" không   thể dừng lại được.  
  Ở nhà, Hoa vẫn dõi theo tất cả những bước đi   của chồng, chị biết chuyện của anh và tìm hiểu về "người đàn bà thứ 2"   của chồng mình. Hoa quyết định xin nghỉ việc ít hôm, gửi con cho bà   ngoại rồi khăn gói vào thăm chồng. Cuộc hội ngộ bất ngờ khiến H không   kịp trở tay, anh bị vợ bắt "tại trận" khi đang tình tứ với Huệ. Những   tưởng sẽ có một trận cuồng phong xảy ra, nhưng thật lạ Hoa không nói một   lời nào mà bắt xe về quê. Thấy tình hình có vẻ xấu, H thu xếp về luôn   theo vợ. Về đến nhà anh kể hết mọi sự tình và mong Hoa tha lỗi, anh hứa   sẽ cắt đứt mọi chuyện để không làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Hoa   vẫn lặng im một cách đáng ngờ và rồi đêm đó cô vẫn nồng nàn với chồng   như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hồ sơ vụ án ghi rõ "Sau khi ân ái với   vợ H lăn ra ngủ, Hoa vẫn thức với những ý nghĩ mông lung. Rồi bất ngờ cô   vùng dậy lấy con dao Thái Lan dùng để gọt hoa quả cắt phăng "của quý"   của chồng rồi ném ngay vào bồn cầu xả nước...".  
  H được đưa đến   bệnh viện cấp cứu nhưng dù rất cố gắng các bác sĩ cũng không thể phẫu   thuật nối lại chức năng cho anh được vì "nửa kia" đã bị mất, đồng thời   với việc H bị tổn hại 32% sức khỏe. Hoa bị bắt và bị truy tố về tội "cố ý   gây thương tích" cho chồng, dù H làm đơn xin giảm án cho vợ nhưng Hoa   vẫn bị Tòa án Quân khu 2 tuyên phạt 2 năm tù giam. Vụ việc xảy ra, Huệ   cũng chẳng còn mặt mũi nào để về quê vì sợ điều tiếng. Hiện Hoa đã mãn   án trở về, vợ chồng họ vẫn chung sống với nhau, nuôi dưỡng đứa con duy   nhất bởi H đã không thể thực hiện chức năng làm cha được nữa, nhưng hạnh   phúc vẹn toàn có lẽ khó trở lại trong gia đình họ bởi nỗi đớn đau của H   và sự dằn vặt của Hoa…
  Theo Phapluatxahoi.vn