Tôi và em đã có một tình yêu thật đẹp, suốt 3 năm gắn bó mặn nồng. Từ   một chàng sinh viên nghèo tôi đã có trong tay hai tấm bằng đại học danh   tiếng ở Hà Nội và sắp hoàn thành văn bằng Thạc sỹ cuối năm tới. Hiện tôi   đang là Phó phòng của một công ty tại Hà Nội.
Hạnh phúc mà chúng   tôi xây dựng bấy lâu nay cùng nhau vun đắp tưởng đã đến rất gần, chúng   tôi dự định qua tết sẽ tổ chức đám cưới và bao nhiêu dự định về mái nhà   hạnh phúc ở tương lai.
Suốt 3 năm chịu đựng sức ép từ phía gia   đình em, chúng tôi đã vượt qua tất cả, đã trao nhau bao nhiêu ân tình   sâu nặng, đóng góp vào sự thành công của tôi ngày hôm nay có sự hy sinh   thầm lặng của em. Sự trợ giúp của em đối với tôi ngay ở những lúc khó   khăn nhất của cuộc đời. Tôi thầm nghĩ có lẽ những ân tình mà em đã trao   tôi, tôi có trả cả cuộc đời cũng không hết…Vậy mà tôi chưa kịp đền đáp   ân tình cho em đã bị gia đình em phản đối kịch liệt.
    |  | 
  | Ảnh minh họa | 
  
 Tôi   là người Bắc, còn em là người miền Trung. Lý do được phía gia đình em   đưa ra là vì không muốn em lấy chồng xa sợ em khổ…lý do ấy quyết liệt   đến mức buộc em phải lựa chọn giữa tình yêu và gia đình. “Bên hiếu, bên   tình” bên nào nặng hơn? Tôi biết không thể để em, một người con gái mong   manh yếu ớt mang tội bất hiếu với gia đình được. Hơn nữa, để ngăn cản   chúng tôi đến với nhau, gia đình em đã chuyển công tác của em vào Sài   Gòn, trong khi tôi ở Hà Nội…Chúng tôi đã ngậm ngùi chia tay trong nước   mắt. Suốt cả mấy tháng trời em và tôi sống trong tiều tụy héo mòn, tôi   sút đến cả chục cân, còn em cũng chẳng hơn gì tôi. Thế nhưng mọi lời   thuyết phục với gia đình em đều vô nghĩa…Em quyết định ra đi không để   lại một tin tức gì, bỏ mặc tôi đau đớn quằn trong nhớ thương em hàng   đêm.
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã gần một năm. Người ta   thường nói thời gian là liều thuốc tiên sẽ làm lành tất cả…và quả đúng   như vậy. Nỗi đau trong tôi đã dần nguôi ngoai, tôi đã trở lại với cuộc   sống thường nhật với sự bình yên và thanh thản trong tâm hồn. Và tôi đã   quen em, một cô bé đồng hương, ngoan ngoãn dễ thương. Gia đình em nghèo,   rất nghèo nhưng em đã luôn thấu hiểu tôi, ở bên tôi bất cứ khi nào tôi   cần. Em đã giúp tôi mau lành vết thương cũ và lấp đầy khoảng trống trong   lòng mà người cũ đã để lại trong lòng tôi. Có thể nói em đã giúp tôi   được sống lại thêm lần nữa và cảm thấy cuộc sống này còn có ý nghĩa. Em   và tôi đã về ra mắt gia đình trong niềm vui và hạnh phúc của hai bên gia   đình, bố mẹ em là những người nông dân hiền lành chất phác. Tôi thầm   cảm ơn hai bác vì đã sinh ra em, nuôi dưỡng em để cuộc đời mang đến cho   tôi. Chúng tôi đã dự định tổ chức đám cưới vào mùa thu tháng 8, khi tôi   bảo vệ xong tấm bằng Thạc sỹ. Tôi nhận rõ hạnh phúc hiện trên đôi môi em   cười, cảm ơn cuộc đời đã mang em đến bên tôi…
Nhưng cuộc đời   nhiều khi không như người ta muốn. Khi mà bao ký ức về mối tình xưa   tưởng chừng như đã xóa nhòa trong tôi, đã ngủ yên vào quá khứ chẳng khi   nào tôi bận tâm nữa thì bất ngờ một ngày người cũ của tôi trở lại…thì ra   sau bao tháng xa cách em vẫn một lòng chung thủy với tôi, em vẫn không   yêu ai ngoài tôi. Có lẽ vì sự quyết tâm đó của em mà gia đình em cũng   không còn đủ sức can ngăn em nữa, cho em tự quyết định hạnh phúc của   mình…và em đã trở lại tìm tôi.
Em trở về bên tôi giữa lúc này   khiến lòng tôi rối bời. Tôi biết làm sao đây? Ân tình em trao tôi khi   xưa quá nhiều, em đã vì tôi, đã chờ đợi tôi, đã giúp tôi rất nhiều trong   những tháng năm sinh viên nghèo khó…Nhưng tôi cũng không thể rũ bỏ tất   cả những gì mình đang có, nhất là không thể để bố mẹ già mất thể diện   với hàng xóm láng giềng được…
Tôi phải làm sao? Bước tiếp trên con đường hạnh phúc đang rộng mở hay dừng lại để nối lại những ân tình xưa?