“Mẹ đâu rồi, sao không về ngủ với con!”

Chủ nhật - 29/04/2018 19:25
Trong cơn mê ngủ, bé Hưng bật dậy ú ớ “Mẹ Hà ơi…”. Tiếng kêu thảng thốt của bé Hưng khiến mọi người tỉnh giấc. Không thấy mẹ đâu, bé Hưng khóc nức nở “Mẹ đâu rồi, mẹ về ngủ với con!”. Những lời nói ngây thơ của đứa trẻ 4 tuổi như xát muối vào lòng người khác.

  

Ba cha con anh Bích trước di ảnh của chị Hà.

Bốn tuổi, bé Phạm Tuấn Hưng chưa hiểu chết có nghĩa là gì. Đầu chít khăn tang, Hưng và anh trai Phạm Tuấn Khang (5 tuổi) vẫn vô tư nô đùa với nhau, chạy nhảy khắp nhà. Thỉnh thoảng như sực nhớ, bé Hưng chạy vào níu lấy chân bà hỏi “Mẹ Hà về chưa bà?”. Lần nào cháu hỏi, bà Dư Thị Ngà (60 tuổi) lại nước mắt ngắn dài. “Khổ quá cháu ơi, hai đứa nhỏ quá nào có biết gì. Chúng tưởng mẹ đi đâu chưa về. Ngày mải chơi còn đỡ chứ đêm ngủ khóc mớ suốt”.

Không nghe bà trả lời, bé Hưng chạy vào gian bàn thờ, vạch bức rèm trắng vào vái lia lịa (chắc nó thấy mọi người vái nên học theo) rồi lẩm bẩm hỏi: “Mẹ Hà đi đâu lâu thế? Mẹ Hà về với em đi”. Bà Ngà bật khóc, ôm lấy đứa cháu nhỏ tội nghiệp. 4 tuổi, nó nào biết mẹ không bao giờ về được nữa…

Thương con dâu vắn số, thương hai đứa cháu nhỏ dại sớm mồ côi, bà Ngà chỉ biết khóc nghẹn.

Anh Phạm Văn Bích (SN 1980, xóm 5, xã Hưng Lam, Hưng Nguyên, Nghệ An) rầu rĩ ngồi bó gối nhìn trân trân vào căn nhà đang xây dở dang. Nỗi đau dường như quá sức chịu đựng khiến anh chẳng còn chút hơi sức nào để trò chuyện. Căn nhà này hai vợ chồng anh vừa bàn nhau cố gắng vay mượn để xây lên. Ở cái dải đất bên bờ sông Lam này mùa lũ nước ngập cả nền nhà. Để ông bà già và hai đứa con nít bì bõm lội anh chị không yên tâm.

 

Để tham gia chia sẻ và cập nhật sự ủng hộ của bạn đọc Dân trí dành cho các hoàn cảnh nhân ái, mời các bạn tham gia vào Fanpage Nhân ái của báo Dân trí trên mạng xã hội Facebook.

 

Hai vợ chồng trẻ, có sức khỏe, có quyết tâm, chẳng chóng thì chầy cũng trả được nợ thôi. Nhà mới xây đến đốc tường thì chị Hà gặp nạn. Hôm 26/10, chị Trần Thị Diễm Hà (SN 1990) đi chở hàng thuê cho người ta. Xe chở nặng, trượt đống cát đổ choán cả đường, đầu chị Hà đập xuống nền bê tông. Anh Bích chạy ra đến nơi thì vợ đã rơi vào hôn mê. Cầm cự được 1 ngày thì chị Hà qua đời.

Chưa cảm nhận được nỗi đau mất mẹ, bé Tuấn Khang vẫn vô tư vui đùa.

Anh đi lính trong Quảng Trị, gặp và yêu người con gái kém mình đến 10 tuổi. Là con trai độc đinh nên anh Bích xin ra quân rồi cưới cô thôn nữ xứ Quảng về làm dâu xứ Nghệ. Chị Hà tuy ít tuổi nhưng nhanh nhẹn, tháo vát. Bố mẹ chồng chưa phải là quá già nhưng sức khỏe lại yếu, hai vợ chồng chẳng có nghề ngỗng gì, cả nhà chỉ biết trông vào 1,5 sào đất ruộng năm được năm mất.

Chị Hà chạy chợ, buôn bán hoa quả chèo chống cả nhà. Lúc nào vắng khách, ai thuê chở hàng thì chị cũng kiêm luôn chân cửu vạn. Anh Bích ra quân, nghề ngỗng không có, xin người ta đi phụ hồ, lúc có việc, lúc không nên gánh nặng lo toan chị Hà giành hết về phần mình.

Sự ngây thơ của hai đứa trẻ khiến nhiều người không khỏi xót xa.

“Hắn về làm dâu tui không chê được điểm chi. Ít tuổi nhưng suy nghĩ chín chắn, chăm sóc bố mẹ chồng, chăm con…, tất tần tật một tay Hà lo hết. Thương cha, thương mẹ, thương các con răng lại bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ con dại mà đi sớm rứa Hà ơi”, bà Ngà thổn thức.

Bé Khang, bé Hưng còn nhỏ quá, ngày mải chơi thì thôi, đêm nằm xuống giường lại đòi mẹ. Có đêm đang ngủ, bé Hưng quờ tay nắm lấy tóc bà rồi ngồi bật dậy “Mẹ Hà ơi, mẹ Hà…”. Tiếng kêu của nó làm cả nhà choàng tỉnh.

Nhớ mẹ, bé Hưng lại đứng trước bàn thờ mà hỏi "Sao mẹ đi lâu thế? Mẹ về ngủ với em đi".

Ôm con vào lòng, cất cái giọng khản đặc anh Bích cố ru con ngủ. Thằng bé đẩy bố ra, hờn dỗi: “Mẹ Hà đi đâu rồi, răng mẹ không về ngủ với em. Bố đưa mẹ Hà về cho em đi, răng lại bắt mẹ ra đồng nằm thế?”. Lời nói ngây thơ của con như xát muối vào tim anh. Con khóc, bố cũng khóc, thằng Khang thấy vậy cũng ngồi dậy khóc tu tu… Đêm như dài thêm ra trong nỗi đau đến cùng cực của anh Bích, của bà Ngà…

Vợ đột ngột qua đời, để lại cho anh Bích 2 đứa con nhỏ dại.

Căn nhà xây dở mấy hôm nay cũng đành để vậy bởi tiền đâu mà xây tiếp bây giờ. Hôm đưa chị Hà đi cấp cứu anh Bích phải vay nóng khắp nơi, giờ chẳng ai dám cho vay tiếp. Nợ mới nợ cũ lên đến 250 triệu đồng chẳng biết đến bao giờ anh Bích mới trả hết khi một nách hai con nhỏ, bố mẹ già yếu.

Vợ mất, con dại, khoản nợ 250 triệu chưa biết đến bao giờ mới trả được nên căn nhà của anh Bích vẫn đang dang dở.

Khóc một hồi áng chừng đã mệt, bé Hưng thiếp đi, hai khóe mắt vẫn đọng nước. Lót con nằm xuống giường, anh Bích bước tới bàn thờ, chằm thêm nén hương cho vợ. “Nhà chưa xong, con đang nhỏ dại, sao em nỡ bỏ cha con anh mà đi…”. Đáp lại lời thổn thức của anh chỉ là bức di ảnh của vợ nhòe đi sau lớp khói hương. Ngoài kia, dòng sông Lam vẫn thao thiết vỗ đôi bờ…

Theo Hoàng Lam Dân trí

Nguồn tin: hatinhnews.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây