Bật khóc với bài thơ "Khi mẹ là giáo viên"

Thứ bảy - 10/06/2017 11:43
"Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi/Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên...", tâm sự của một người mẹ làm giáo viên khi thấy con mình phải chịu nhiều thiệt thòi khiến ai cũng phải rưng rưng.
Trên một diễn đàn giáo dục mới đây, một thành viên đã đăng tải bài thơ có tên "Khi mẹ là giáo viên" với từng câu chữ vô cùng xúc động. Những thiệt thòi của người con cũng là trăn trở của người mẹ khi theo sự nghiệp giáo dục nên bài thơ nhanh chóng được chia sẻ vì "như nói hộ lòng mình" của hầu hết giáo viên.

Những thiệt thòi của người con có mẹ là giáo viên (Ảnh minh họa)

Trích dẫn bài thơ "Khi mẹ là giáo viên":

Mẹ chẳng bao giờ có được niềm vui
Đưa con đến trường những ngày quan trọng nhất
Khi con có niềm vui cũng là khi mẹ bận
Con luôn thiệt thòi khi có mẹ giáo viên.

Buổi tựu trường khai giảng đầu tiên
Mẹ thương con lắm nhưng cũng thôi đành chịu
Áo mới vở thơm con vẫn thường nũng nịu
"Mẹ đưa con đến trường, nay buổi học đầu tiên"

Con lớn dần con cũng hiểu mẹ hơn
Biết mẹ bận nên chẳng hề đòi hỏi
Con biết tự lo toan, con dần cứng cỏi
Vẫn thui thủi đi về khi không có mẹ ở bên.

Con thiệt thòi khi có mẹ giáo viên
Sớm, chiều, tối công việc bề bộn lắm
Sẽ không có mẹ suốt một thời áo trắng
Bởi mẹ không thể ở bên con cả những lúc con cần.

Nhưng con có mẹ như một người bạn thân
Mẹ không tuổi trong cuộc đời đèn sách
Mẹ sẽ bên con cùng con vượt qua thử thách
Và mãi yêu con đến trọn cuộc đời mình./.

Chia sẻ cảm xúc về bài thơ này, một cô giáo bày tỏ: "Vẫn luôn thấy có lỗi với con mình, vì mẹ mải công việc ở trường ở lớp để rồi lúc về đến nhà đã khàn hơi, khản tiếng, nên lúc dạy con không còn đủ kiên nhẫn như với học trò mình. Thấy thương con ghê".

Một ý kiến khác: "Mẹ bắt buộc phải kiên nhẫn với học sinh,nhưng với con thì đòn roi liên tục. Nhiều khi còn trút giận lên cả con. Khổ thân con khi có mẹ là giáo viên".

Hay một câu chuyện khá xúc động về ngày khai giảng của con: "Ngày tựu trường, lần đầu tiên con vào lớp 1, mẹ không đưa con đến trường, không được nhìn nét mặt ngây ngô, ngộ ngĩnh của con trong ngày tựu trường. Mình vẫn nhớ ngày khai giảng đầu tiên thời tiết nắng oi, con dự khai giảng xong nóng quá không chịu được thế là òa khóc. Bố đưa con đi khai giảng thấy vậy bế con vào lớp quạt lấy quạt để và dỗ dành con.... Bây giờ đọc bài thơ này thương con quá".

"Mình thì tối nào cũng nghe câu hỏi quen thuộc của con "Mẹ xong việc chưa? Ôm con một tí","Tối nay mẹ phải làm việc không ạ?". Thậm chí còn một cô giáo khác buồn bã khi con học đến lớp 4 mà mẹ chưa lần nào đi họp phụ huynh cho con.

Một cô giáo gửi lời tâm sự tới tác giả: "Đọc bài thơ, chị hoàn toàn đồng cảm với em bởi con chị, cũng là con của cô giáo em ạ! Trong từng câu, từng chữ em gói những sự việc trang trải qua trang thơ, chị thấy như đâu đó phảng phất bóng dáng của mình, rồi cả con chị nữa , nhất là những câu con có ý vòi vĩnh mẹ để được mẹ chăm sóc, giờ nghĩ lại sao mà thương , sao mà tội cho các con quá em nhỉ!

Lúc đó, chị cứ chạy theo công việc bằng trách nhiệm, bằng bổn phận đối với nhà trường, đối với học sinh. Còn với con, cứ nghĩ lo cho chúng có cái ăn, cái mặc, các con có đời sống vật chất tương đối là mình an tâm rồi. Giờ suy nghĩ, thấy như thế là chưa đủ bởi vượt lên trên tất cả, các con cần được mẹ vuốt ve chăm sóc về mặt tinh thần. Càng thương các con hơn, trong hoàn cảnh vậy, vẫn không nửa lời trách cứ mẹ, đôi lúc lại nhìn mẹ bằng ánh mất đồng cảm chia sẻ…".

Theo tìm hiểu, đây là bài thơ của tác giả Le Cao, đang là cô giáo cấp 1 ở Bình Định. Bài thơ được tác giả chia sẻ lên mạng vào dịp 20/11/2014 như món quà tặng cho mình và các giáo viên nhân ngày Nhà giáo Việt Nam.

Theo Tào Nga Khám phá

Nguồn tin: hatinhnews.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây