Hàng ngày, quần chúng cần lao vẫn đọc những cái tin đại loại như thế. Nhưng những cái tin ấy chỉ đang chứng tỏ sự tuyệt vọng của báo chí trong việc, chẳng hạn “xã hội hóa” một thông tin chứng khoán bản thân vốn khô như ngói và không mấy ảnh hưởng đến những người ngày ngày có mỗi một việc là cặm cụi vắt mồ hôi để đóng thuế.
Đại gia thì phải giàu, không giàu thì đã là cần lao. Doanh nghiệp thì phải có tiền. Không tiền thì cạp đất mà ăn à! Thời nay đã là thế kỷ 21 rồi. Quá khứ với chuyện hài “ăn gà bằng kéo”, bị miệt thị vì tội “nhà giàu” đã trôi xa lắm vào dĩ vãng.
Nhưng câu chuyện sẽ rất khác nếu như đó là một bản tin về chuyện “Nhà sư đập hộp iPhone 6 đầu tiên”. Sẽ rất không bình thường nếu như những món đồ hàng hiệu siêu đắt xuất hiện trên tay một vị quan chức.
Không có thái độ gì khác ngoài những lời mỉa mai, sự coi thường trước hai hình ảnh chướng mắt vừa xuất hiện trên mạng. Một đại đức, mình bận cà sa, “hoằng dương phật pháp” bằng cách xem giờ thiêng để “đập hộp con iPhone 6” đầu tiên về tới Hải Dương và đem về chùa đúng ngày mùng 1 đầu tháng “để có lộc”. Và một Tỉnh ủy viên Trưởng ban quản lý Khu kinh tế, bên cạnh chiếc xe sang siêu đắt, và đeo biển giả, còn xuất hiện trên báo chí với một chiếc điện thoại “đại gia của iPhone 6” và một chiếc đồng hồ siêu sang.
Tham sân si, mê đắm vật chất, và ngớ ngẩn đến độ dư luận đặt cho vị đại đức một cái tên mới, đầy mỉa mai: Đại đức Thích Ai Phone.
Còn vị trưởng ban ư? Dư luận đã tỏ thái độ bằng cách gọi ông là “Trưởng ban Toàn Hàng Hiệu”.
Một siêu sao có thể mua chiếc iPhone thời thượng với giá bằng cả năm tiền lương công nhân về để… bẻ cong để chứng minh sự sành điệu của mình. Đấy là việc của anh ấy. Hợm hĩnh, Nhưng là sự hợm hĩnh trong tấm áo không phải nâu sồng của một nhà sư.
Một đại gia có thể “dại gái” tặng siêu xe, đồng hồ Rolex hay điện thoại Vertu. Nhưng anh ấy chẳng lấy tiền của ai bằng việc lợi dụng quyền lực.
Nhưng một nhà sư, một đại đức không thể phô ra cái tham trước các thí chủ mỗi ngày rằm, mùng một vẫn thành kính lên chùa. Nhưng một quan chức ăn lương từ tiền thuế của dân không thể xài sang một chiếc điện thoại mà cả năm lương công chức không mua nổi, không thể dùng một chiếc đồng hồ-không để xem giờ, giá trị bằng cả đời lao động của một người đóng thuế. Bởi đó hoàn toàn không phải là chuyện phân hóa giàu nghèo.