Nuôi giấc mơ của con trên đôi chân mẹ

Thứ bảy - 15/08/2020 07:13
12 năm đèn sách, đôi chân mẹ Vân cũng là đôi chân của Miền trên đường tới trường. Dù khuyết tật tứ chi, nhưng cô bé không ngừng học tập để viết tiếp giấc mơ vào giảng đường Đại học.
T20200081405
Miền và mẹ Vân

Ðến trường bằng đôi chân của mẹ

Võ Thị Miền (SN 2002, trú tại thôn Cát Thủy, xã Xuân Viên, huyện Nghi Xuân) là một thí sinh rất “đặc biệt” trong kỳ thi tốt nghiệp THPT ở Hà Tĩnh vì bị khuyết tật tứ chi, không thể tự đi lại được.

Ngôi nhà nhỏ của gia đình Miền rộng chừng 30 mét vông, không có thứ gì đáng giá, ngoài tập sách cũ, cùng những tấm giấy khen của 3 chị em treo ở góc tường. Đặc biệt góc học tập, nơi mở những câu chuyện từ sách vở ra thế giới bên ngoài của Miền được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Nếu như nhìn thấy những nét chữ ngay ngắn, mềm mại trong quyển vở ở bàn, thì không ai nghĩ đó là dòng chữ được viết từ bàn tay dị tật của một cô bé nặng chưa đầy 30kg. Gặp Miền, cô gái hay cười có ánh mắt đẹp, ẩn chứa nỗi buồn nhưng đầy sức sống. Miền, là cô con gái thứ 2 trong gia đình, thuộc diện hộ nghèo của xã.
 
    “Em không thể tự đi, nên 12 năm qua em đến lớp trên đôi chân của mẹ. Mỗi lần trời nắng, nhìn mẹ khổ sở, về nhà thấy chị, bố nằm ở giường em lại muốn bỏ học. Nhưng rồi khi nghĩ đến mẹ, em lại cố gắng và tự động viên bản thân phải học để sau này tìm được một công việc ổn định giúp đỡ gia đình”, Miền chia sẻ
Nhà Miền có 5 người nhưng có tới 3 người bị khuyết tật vận động, không thể đi lại, hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Mọi gánh nặng đè lên đôi vai của người mẹ Cao Thị Vân (SN 1965). Nhà chỉ có mẹ và cô em út lành lặn, còn bố Võ Duy Tùng (SN 1972) và chị gái Võ Thị Trinh (SN 2000) và Miền bị di tật chân, tay không thể di chuyển trên đôi chân của mình. Miền sinh ra lành lặn nhưng từ năm 4 tuổi, chân tay Miền bắt đầu có hiện tượng teo dần như bố và chị gái. Bà Vân đã vay tiền khắp nơi, làm thuê đủ nghề để kiếm tiền chữa trị cho con nhưng bệnh tình không thuyên giảm.

Từ bước đi khập khễnh, có thể tự đứng dậy, đến đầu năm lớp 10 thì Miền không thể đứng và đi lại trên đôi chân của mình nữa. 12 năm qua, Miền luôn theo chân mẹ để đến trường học cùng các bạn trang lứa. Ngày nào cũng đều đặn 4 lần chở con đi và về trên chiếc xe đạp cọc cạch. Cũng trên chiếc xe đạp ấy, có những thời điểm bà Vân cùng lúc chở Miền và con gái Trinh đến lớp. Năm lên lớp 6 Trinh nghỉ học do sức khỏe yếu, chỉ còn Miền viết tiếp và theo đuổi ước mơ.

Vượt lên thua thiệt

Đôi chân đi lại hằng ngày là điều bình thường đối với nhiều người. Nhưng với Miền, đó là ước mơ lớn lao không bao giờ có cơ hội thực hiện, nhưng Miền vẫn cho rằng mình còn may mắn khi được bạn bè, thầy cô thương mến giúp đỡ rất nhiều. Nhờ chăm chỉ, thông minh, Miền đạt thành tích cao trong học tập, nhiều năm đạt học sinh giỏi. Miền chia sẻ, em tự học là chính, không đi học thêm. Ở lớp, Miền nghe giảng, về nhà làm bài tập nhiều hơn. Đặc biệt bàn tay bị tật nguyền cầm bút rất khó, Miền tự tập luyện chữ để có thể viết theo kịp bạn bè.

“Không ít người từng khuyên nên nghỉ học nhưng em nghĩ giờ bỏ cuộc thì không biết tương lai sẽ như thế nào. Em sẽ chấp nhận và đối diện với chính cuộc đời mình”, Miền nói. Với mong muốn trở thành giáo viên Tiếng Anh, năm nay Miền đăng ký vào Khoa Sư phạm Tiếng Anh, Trường Đại học Vinh. Đó là hi vọng và ước mong của Miền trên con đường vượt khó để tìm lý tưởng cuộc đời mình.

Dù bao khó khăn, gánh nặng đè lên vai, nhưng khi hỏi đến các con, ánh mắt bà Vân hiện lên tia hi vọng, tự hào: “Nếu Miền đậu đại học ra Vinh học, tôi sẽ ra đó cõng con đi học tiếp, không để nó một mình bơ vơ. Tôi muốn cho con học để không khổ như bố mẹ chúng".
Hoài Nam
Theo Tiền phong

Link gốc: https://www.tienphong.vn/xa-hoi/nuoi-giac-mo-cua-con-tren-doi-chan-me-1705844.tpo

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây