Nhận được đơn thư cầu cứu của gia đình chị, chúng tôi tìm về ngôi nhà nằm heo hút một mình trong góc xóm nhỏ cạnh bãi nghĩa địa thôn Việt Yên. Ngôi nhà cấp 4 của gia đình chị Liệu được chính quyền hỗ trợ theo diện chính sách hộ nghèo, chật chội, ẩm thấp chỉ trát vữa qua loa, trong nhà không có gì đáng giá.
Bước vào căn nhà cảnh tượng đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh hai đứa bé một đứa đang bón thuốc, một đứa dùng khăn ướt lau rửa vệ sinh cho mẹ trên chiếc giường nhỏ (chiếc giường duy nhất của cả gia đình) trong căn phòng nóng hầm hập, bức bối. Còn người bố thì nằm lặng thinh như người vô hồn, mặt cứ úp hẳn vào tường.
Hỏi về gia cảnh được chị Liệu cho biết, năm 2006 chị lập gia đình với anh Đậu Xuân Quang, SN 1973. Sau khi lấy nhau được ít tháng thì anh đổ bệnh thần kinh, mặc dù gia đình đã đưa anh Quang đi nhiều nơi tìm thầy thuốc chữa trị nhưng không tác dụng gì. Từ đó đến nay, một năm thì khoảng 4-5 lần anh đổ bệnh như vậy. "Mỗi lần đổ bệnh là anh cứ nằm mê man mặt úp vào tường không nói không rằng hàng tháng trời. Nhiều hôm anh nằm thin thít, chị gọi mãi không dậy, cứ ngỡ anh bỏ chị mất rồi" - chị Liệu ngoái nhìn chồng nằm úp mặt vào tường lớm rớm nước mắt kể.
Tuy chồng bệnh tật như vậy nhưng lần lượt 2 đứa con kháu khỉnh chào đời là cháu Đậu Xuân Vũ (SN 2007) và cháu Đậu Xuân Vinh (SN 2011) là niềm hạnh phúc, an ủi giúp chị Liệu gồng gánh nuôi gia đình. Hai đứa con trai dẫu thiếu cái ăn, nhưng thật lạ, càng lớn càng kháu khỉnh, ai trong xóm cũng thương. Chị dành tất cả hết niềm yêu thương cho con. Quanh năm suốt tháng, bất chấp bão táp mưa sa chị Liệu lăn lộn đủ nghề để nuôi con, chạy chữa cho chồng. Nhưng, số phận thật nghiệt ngã với người phụ nữ tội nghiệp.
Vào 1 ngày cuối tháng 4/2016, lúc chị Liệu đang đi làm thuê tại nhà máy gạch do sức khỏe yếu chị bị choáng rồi ngã xuống. Đau đớn lúc chị ngã xuống chiếc băng tải đang chạy ro ro đã vô tình cán đứt lìa chiếc chân trái của chị khiến chị vĩnh viễn trở thành người tàn phế.
Vào viện, nội ngoại nghèo túng neo người nên chị nằm một mình trong viện nhờ người chị chồng bị ung thư vú chạy vạy, vay mượn tiền chi phí thuốc men. Khi không còn vay mượn được đâu nữa mấy tạ thóc để dành cũng đành bán cho để lo viện phí cho chị. Vì nằm viện lâu ngày nên phía sau lưng chị Liệu cũng bị phát lầy.
Từ ngày mẹ vào viện, 2 đứa trẻ bỗng trở thành trụ cột gia đình. Hàng xóm thương tình cho anh em ít gạo, mắm muối rồi Vũ tự nấu nướng nuôi bố và em bữa cơm bữa cháo. Bệnh tình chưa lành hẳn nhưng kính gia đình đã khánh kiệt, chẳng còn thứ gì giá trị để bán nữa nên chị Liệu phải ra viện về nhà nằm chờ đợt tái khám. Biết về nhà sẽ trở thành gánh nặng thêm cho 2 con nhưng vì bất lực nên chị không còn cách nào khác.
Trước mẹ chưa gặp nạn 2 đứa trẻ thơ vẫn được đến trường như bao đứa trẻ khác, ngày hè của các em đáng ra sẽ rong ruổi theo những cánh diều. Nhưng giờ đây Vũ là anh lớn, một đứa bé 9 tuổi đã phải nấu ăn giặt giũ, lo cơm cháo thuốc thang cho bố mẹ. Còn Vinh, cậu bé 5 tuổi đang còn quá ngây thơ cũng chỉ biết quanh quẩn bên chiếc giường hỗ trợ anh chăm sóc bố mẹ.
Nói về tương lai của 2 cháu sau này, chị Liệu quẹt ngang dòng nước mắt “Sao ông trời bất công với gia đình tui quá, năm trước dù khó khăn nhưng tôi vẫn cố gắng cho các con đi học theo bạn theo bè. Giờ chồng bệnh tật, tui thì tàn phế nằm 1 nơi thế này, còn 1 tháng nữa là ngày khai trường 2 cháu không biết có được tới lớp nữa không chú ơi!”.
Thật khó để trả lời cho câu hỏi của chị Liệu, bởi nhìn vào gia cảnh khốn cùng như vậy đến có đủ bát cơm, bát cháo cho cho hai vợ chồng bệnh tật đã khó, huống chi nghĩ đến đến chuyện tới trường của hai đứa con thơ. Nghĩ đến chặng đường phía trước của của hai bé Vũ, Vinh khuôn mặt chúng tôi cứ ngân ngấn lệ. Không biết rồi đây tương lai của 2 cháu sẽ đi về đâu nếu không có sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm. Xin hãy cứu lấy tương lai của 2 đứa trẻ thơ này!
Nguồn tin: hatinhnews.com
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn