Có lẽ, hắn sợ đối mặt với sự căm hận, phẫn uất của gia đình nạn nhân cùng gương mặt sầu não của đấng sinh thành.
1. Cha mẹ ly hôn từ nhỏ, tuổi thơ của Thành trôi qua không yên ấm. Nhà nghèo nên Thành nghỉ học giữa chừng để phụ mẹ bán quán hủ tíu gõ ven đường. Thu nhập mỗi ngày được 150.000 đồng cũng đủ cho cuộc sống của 2 mẹ con.
4 năm trước, Thành đi uống cà phê và bỗng nảy sinh tình cảm với cô tiếp viên Lê Thị Ái (SN 1992). Sau đó, Thành xin phép mẹ cho người yêu về nhà sống chung. Bà Liêng tuy không có cảm tình với Ái nhưng vì hạnh phúc của con nên đành gật đầu chấp nhận. Đến khi Ái mang thai được 2 tháng thì gia đình cô mới biết chuyện. Mẹ Ái tức giận và không đồng ý đứa con rể nghèo, nhà cửa không ổn định. Ít lâu sau, bà bắt con về quê để tiện chăm sóc. Ngày Ái sinh, bà luôn miệng mắng chửi Thành bất tài, không có nổi 100.000 đồng để nuôi vợ con. Thành buồn ứa nước mắt nhưng chẳng biết phải làm sao. Sau mấy đêm suy nghĩ, Thành xin phép mẹ vợ trở về Sài Gòn để kiếm tiền. Không ngờ, đó là lần cuối Thành được ôm vợ con.
|
Nguyễn Văn Thành nhận án tử hình cho tội ác mình gây ra |
Không phụ mẹ bưng bê hủ tiếu nữa, Thành xin làm nhân viên sửa cửa sắt. Tuy nhiên, đồng lương ít ỏi chẳng giúp Thành trang trải nổi cuộc sống, nói gì đến dư dả. Áp lực đồng tiền khiến Thành chán nản và suy nghĩ lệch lạc rằng chỉ có đi cướp mới kiếm tiền nhanh được.
Thấy những cô gái tiếp viên cà phê ăn mặc sành điệu, trang sức đeo đầy người, Thành đã lên kế hoạch cướp tài sản. Chiều ngày 7/11/2011, sau khi chuẩn bị con dao và cuộn dây dù, Thành tới quán cà phê Chợt Nhớ (huyện Hóc Môn) để “săn mồi”. Như các nữ tiếp viên khác, nhiệm vụ của Lương Thị L. (24 tuổi) ngoài bưng bê còn phải ngồi nói chuyện với khách nhằm giúp khách thư giãn. Khi Thành gợi ý mua dâm với giá 1 lần quan hệ là 250.000 đồng thì L. đồng ý.
20 giờ cùng ngày, Thành đón L. tới thuê phòng tại nhà nghỉ Lê Quang (huyện Hóc Môn) để “vui vẻ” với nhau. Kết thúc cuộc “mây mưa”, Thành bất ngờ lấy con dao kề vào cổ L. rồi quát: “Nằm im, đưa tiền đây”. Biết gặp phải kẻ cướp, L. hoảng loạn la hét cầu cứu. Hoảng sợ, Thành liền đâm liên tiếp vào L. khiến nạn nhân gục xuống, tử vong ngay tại chỗ. Nghe tiếng xô xát, 2 nhân viên nhà nghỉ phá cửa xông vào thì Thành cầm dao hét lên: “Thằng nào xông vào tao đâm chết” rồi cướp tài sản bỏ trốn. 4 giờ sau, Thành bị công an địa phương bắt giữ.
2. Nhìn đứa con trai tội lỗi đứng trước vành móng ngựa, bà Liêng thẫn thờ, những giọt nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ. Bà tự trách mình do nghèo nên con mới gây ra tội ác. Còn cha của nạn nhân ngồi trầm ngâm nghe tâm sự của bà Liêng rồi chia sẻ: “Nhà nghèo nên con gái tôi mới phải đi bán quán cà phê. Cùng đường lắm mới phải đi bán dâm. Cũng làm cha, làm mẹ nên tôi hiểu và cảm thông với bà. Nhưng tôi không thể tha thứ cho hành vi cướp của, giết người của bị cáo được”.
“Vì quá nghèo, quá khổ, vợ mới sinh, con còn thơ dại, cùng quẫn quá bị cáo mới đi cướp để có tiền. Thực lòng, bị cáo chỉ muốn cướp tài sản chứ không có ý giết người. Con dao bị cáo mang theo là để… dọa nạn nhân. Nào ngờ, cô ấy chống cự nên bị cáo mới đâm. Bị cáo muôn lần xin lỗi gia đình bị hại, xin lỗi mẹ vì đã khiến mọi người phải chịu đau khổ. Mong Hội đồng xét xử (HĐXX) xem xét giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo con đường sống để về với mẹ già và vợ dại, con thơ”. Nước mắt quyện những lời nói đầy ăn năn của Thành nhưng tất cả đã là quá muộn màng bởi ngay lập tức, đại diện HĐXX đanh giọng: “Nếu ai cũng vì khó khăn túng thiếu mà trộm cắp, cướp của, giết người như bị cáo thì xã hội sẽ ra sao?”.
Trong phiên xét xử phúc thẩm cuối tháng 10/2013, TAND tối cao tại TPHCM đã bác kháng cáo xin giảm nhẹ, giữ nguyên mức án tử hình đối với bị cáo Nguyễn Văn Thành. Nghe thế, bà Liêng như chết lặng. Bên vành móng ngựa, Thành cũng không đứng vững nổi.
Gây tội ác không thể tha thứ, bị cáo Thành không chỉ hại đời mình mà còn khiến 2 đứa trẻ bỗng dưng đứng trước bi kịch của số phận. Chị L. chết đi để lại cho cha mẹ già yếu đứa con gái thơ dại mới chập chững biết đi; còn đứa con đáng thương của Thành sớm là trẻ mồ côi khi chưa gọi được tiếng “cha” trong đời.
Bà Liêng vội vã chạy theo chiếc xe bít bùng rồi hướng đôi mắt nhăn nheo, già nua đầy nước của mình để mong được nhìn thấy mặt con lần cuối
Theo Pnvn