Sáng hôm sau, sau khi vào Thành phố Hà Tĩnh thăm quan, ăn bánh cu đơ và uống một ly chè xanh, tôi chia tay với Hà Tĩnh và hướng tới Quảng Bình. Đèo Ngang và Đại tướng Võ Nguyên Giáp là những điều tôi tâm niệm, nhất định phải thăm khi đến đây.
Hoá ra lúc ấy cô không có tiền, cô chạy đi vay một hàng quán gần đó 20.000 đồng để dúi vào tay tôi, thấy cô đưa tiền tôi nhất quyết từ chối nhưng khi nhìn những giọt nước mắt của cô rơi, tôi biết mình cần đón nhận tấm lòng chân thành này.
Đến Đèo Ngang khi trời đã tối, tôi chỉ kịp vào Vũng Chùa để thắp một nén nhang trước mộ Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Sau đó, do đường xa khó có thể tìm được phòng trọ nên tôi xin ngủ lại ở đền thờ bà chúa Liễu Hạnh – ngay ở chân đèo, cách mộ Đại tướng 2km.
Qua Quảng Trị tôi ghé vào thăm cầu Hiền Lương, Cột cờ Giới tuyến, Thành cổ Quảng Trị. Đến Thừa Thiên Huế tôi vào thăm Kinh thành Huế, Chùa Thiên Mụ, Văn Miếu.
Với nỗ lực như vậy, ngày 25.8.2014, sau 10 ngày khởi hành tôi đã đến Đắk Lắk. Tôi vẫn nhớ như in lúc đó, tôi đến nơi ba tôi an nghỉ vào buổi chiều, xã Eatu (Buôn Ma Thuột) đón tôi với những cánh rừng cà phê, những ngôi nhà gỗ có gác của đồng bào dân tộc Ê đê.
Đến ngôi mộ của bố, tôi ngồi chầm chậm xuống thắp hương và nói với bố rằng: “Bố ơi! Con đỗ đại học rồi, hôm nay con vào đây để báo với bố!”, nhưng bố vẫn lặng im, không một lời hồi đáp lại.
Lúc này, tôi nhớ đến khi tôi đỗ vào trường Cao đẳng Xây dựng công trình đô thị Hà Nội (năm 2012) bố tôi vui lắm, bố gọi điện khoe hết người này người kia. Nay nếu bố còn sống, biết được tôi đã đỗ vào đại học, theo đuổi nghề làm văn viết báo thì chắc là bố sẽ vui biết bao nhiêu.
Thời gian ngày một tối, tôi thổi sáo bài “Tình cha” thay cho lời tạm biệt bố: “Tình cha ấm áp như vầng thái dương/Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn...” để tiếp tục cuộc hành trình con dang dở.
Tôi tiếp tục qua Đắk Nông, Bình Phước, Bình Dương rồi đến TP. HCM để được đến thăm tận nơi mà nhân vật của Búp Sen Xanh đã ra đi tìm đường cứu nước, ấy là ngày 31.8. Đó là cuốn sách mà tôi đã khóc khi đọc, hình ảnh của chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành là Bác Hồ ngày ấy đã tiếp cho tôi động lực để ôn thi và hoàn thành lời hứa với chú Trường Anh.
Cũng như khi tôi bắt đầu cuộc hành trình này, tôi tin rằng chỉ cần cất bước về phía trước. Dù bánh xe có quay chậm đến đâu nhưng nếu tôi kiên trì, không bỏ cuộc thì cho dù có lâu đến bao nhiêu, khó khăn có đến thế nào tôi cũng sẽ có thể đến đích.
Tác giả bài viết: Trường Hùng
Nguồn tin: Lao Động
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn