Ngày xuân, tôi về thăm vườn Nguyễn
Bước nhẹ lâng trời đất giao hòa
Đường vào cõi sáng hàng dương liễu
Dù thanh minh chưa tiết tháng ba.
Cây vườn Nguyễn xanh khóm ngâu, cành đại
Nếp gia phong sáng bia đá, hoành phi
Gốc muỗm xưa ai trồng mong buộc ngựa
Tháo yên cương sau mỗi chuyến đi về...
Nhẩm đọc Kiều theo lối mòn du khách
Bỗng khát thèm một cốt cách cỏ hoa:
Cây quỳnh cành dao, một vùng như thể
Bên huệ lan sực nức một nhà
Nhớ đóa hải đường cành tơ mơn mởn
Tiết xuân sang càng mưa gió càng nồng
Thèm đóa trà mi nửa vành gương ngậm
Đầu tường lập loè lửa lựu đơm bông.
Bỗng ước có cành lê trắng điểm
Bên hoa cười ngọc thốt đoan trang
Cành phù dung, mẫu đơn cứ nở
Bởi đào tiên chẳng bén tay phàm... (*)
Đọc thơ Nguyễn dọc lối mòn cát ẩm
Tìm tên hoa trống vắng vườn Người
Thúy Kiều ơi ! Nàng hiển linh về đó,
Để sắc màu cứ ám ảnh trong tôi?
2003
Theo Báo Hà Tĩnh
Nguồn tin: hatinhnews.com
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn