Người phụ nữ và giấc mơ xa xứ

…Gần 5 năm trước, từ thân “gái một con” mơn mởn xuân sắc nhưng vừa chia tay với chồng ngay sau sinh con, kinh tế lại chật vật, Hương phải đi làm thuê cho các chủ rẫy nhằm trang trải cuộc sống.     

Khoảng tháng 6-2010, qua câu chuyện từ những người bạn cùng làm rẫy, chị biết bà Xuyến (quốc tịch Việt Nam) và chồng tên thường gọi là Thế (quốc tịch Trung Quốc) cứ cách khoảng 2-3 tháng, thường đến các xã vùng biên giới tại huyện Sa Thầy, Ngọc Hồi (tỉnh Kon Tum) thu mua gỗ trắc, thú rừng… mang sang Trung Quốc bán, sau đó mua hàng điện tử, quần áo, thuốc chữa bệnh... về bán lại tại Việt Nam.

Chị Nguyễn Thị Hương đang điều trị tại Bệnh viện Đa khoa khu vực Plei Kần, huyện Ngọc Hồi. Ảnh: Thanh Luận

Qua vài lần gặp gỡ, hai vợ chồng có ý tốt muốn giúp chị thay đổi cuộc sống hiện đang gặp nhiều khó khăn. Bày tỏ tính “thương người” của mình, Thế hứa hẹn muốn giúp Hương “đổi đời” bằng cách giới thiệu chị đi “xuất khẩu lao động sang Trung Quốc”. Khi ra nước ngoài, chị sẽ được dạy nghề để làm công nhân tại các nhà máy, nhận đãi ngộ với chế độ lương bổng, bảo hộ lao động tốt nhất.
Khoảng cuối tháng 7-2010, chị Hương cùng con gái được vợ chồng “thương gia” Xuyến Thế dẫn đi. Sau gần 4 ngày quần mình trên nhiều chuyến xe khách khác nhau, cả 4 người đến được huyện Mường Khương (tỉnh Lào Cai). Vừa xuống xe chưa được nghỉ ngơi, Hương tiếp tục đi xe ôm khoảng 40 km nữa để đến bản Nà Lốc, xã Bản Lầu vì theo lời vợ chồng Xuyến-Thế thì chỉ ở đây Hương mới có thể gặp được người chủ tiếp nhận, bố trí công việc tốt cho chị.

Món hàng bên kia biên giới

Mới sáng tinh mơ, Xuyến lay mẹ con Hương dậy ăn sáng và gặp chủ nhận lao động. Người mà vợ chồng giới thiệu với cương vị chủ xưởng may lớn bên Trung Quốc nhưng hình ảnh đập vào mắt Hương là một gã đàn ông tên Chen hơn 45 tuổi, mập cao, tay xâm trổ chằng chịt lộ rõ hung dữ khiến chị sợ hãi.

Suốt bữa ăn, vợ chồng Xuyến-Thế chỉ nói chuyện với người chủ bằng tiếng Trung Quốc còn mẹ con Hương cắm cúi ăn vừa vì đói, lại vừa né tránh ánh mắt sắc lạnh của gã cứ chốc chốc lại nhìn xéo qua chị và cười nhếch mép… Chiều chập choạng tối hôm đó, Chen dẫn mẹ con Hương và vợ chồng Xuyến-Thế lội bộ suốt hơn 3 giờ theo hướng Tây từ bản Nà Lốc, men theo những đoạn đường đồi núi để đến bên kia biên giới...

Lời hứa hẹn có công việc ổn định với mức lương cao chưa thấy đâu nhưng khi nhác thấy ánh điện từ 1 căn nhà xây một cách tạm bợ giữa miền quê heo hút, Xuyến nói mọi người đã đến nơi Hương mừng lắm. Chị đang rất cần nghỉ ngơi nhằm xoa dịu nỗi sợ sệt, pha lẫn lo lắng khi cơ thể đã quá mệt mỏi và đứa con gái cứ ho lên xù xụ vì lạnh…

*
*     *